Tâm Dược ghé thăm các em vào một buổi trưa cuối tuần nắng nóng của Sài Gòn.
Những gương mặt ngây thơ hồn nhiên, cười vui vẻ không mong quà hay bánh kẹo chỉ chạy lại nũng nịu đòi bế đòi ôm làm lòng chúng tôi nghẹn lại. Người ta nói không gì khổ bằng cảnh mồ côi, thiếu thốn lắm cái tình thương của cha mẹ, ấm áp bao dung của gia đình.
Chị Hạnh, một trong 10 cô giữ trẻ tại mái ấm
Các em rất thích được ẵm bế và đùa giỡn
Các bé bị bỏ rơi từ khi mới 3 ngày tuổi, được “bố” Hiệp (chủ mái ấm) và các cô chăm sóc, lớn lên mỗi ngày. Ở đó, có 65 đứa trẻ, 65 số phận khác nhau, và không hành trình nào của chúng tìm đến nơi này không đặc biệt. Nhưng chúng có một người cha chung, người cha thương chúng hết mực như con ruột của mình.
“Một ngày như mọi ngày” bởi Tết ở trại trẻ mồ côi gần như không khác gì so với ngày thường.. Nếu có khác, chỉ là sự yên tĩnh.
Thời gian biểu của mái ấm Thiên Thần: 5h50 thức dậy, chạy mấy vòng sân tập thể dục, vệ sinh. 7h đến 7h30 ăn sáng. Ăn xong, các bé lớn chuẩn bị vào lớp học do các xơ bên giáo xứ tới dạy chương trình mầm non. 10h30 – 11h ăn cơm, 12h kém vô ngủ. 1h chiều dậy. 4h kém ăn cơm. 4h50 vệ sinh. 6-7h vô mùng, 8h tối ngủ.
Nhưng ngày Tết thì các con không phải theo giờ giấc. Thích ngủ tới mấy giờ thì ngủ, thích ăn lúc nào thì ăn. Từ 28 đến mùng 6, các cô bảo mẫu thay nhau nghỉ tết nên không có người đón khách. Các bé cũng không có ý thức về Tết và cũng không thắc mắc gì.
Nhóm từ thiện Tâm Dược vả các bé
Mái ấm vẫn còn rất thiếu thốn cả về vật chất lẫn tinh thần
Mái ấm Thiên Thần (Q9) luôn cần lắm những tấm lòng thiện nguyện, sẻ chia của mọi người.
Hy vọng món quà Tâm Dược gửi tặng sẽ chia sẻ được phần nào những khó khăn cùng các cô chú nuôi dưỡng các em tại mái ấm. Chúc cô chú và các con có một cái Tết an nhiên, vui vẻ!